HAVANA - NGƯỜI TÌNH KHÔNG THỂ NÀO QUÊN
Trong suốt những năm tháng đời mình, ta có thể yêu rất nhiều người, nhưng hẳn luôn có những người mà ta sẽ không bao giờ quên.
Vài người trong số đó đi cùng ta những năm tháng thanh xuân với đủ những lời hứa hẹn rồi cuối cùng lại làm ta đau.
Một số giúp ta khám phá ra những góc khuất khác trong bản thể vũ trụ của mình và trân trọng hơn chính mình.
Một số khác đem đến những ngọt ngào mà cả đời ta tìm kiếm, rồi ra đi vào sáng hôm sau.
Số khác thì, ngay giây phút bước vào đời ta, ta đã biết họ không bao giờ dành cho mình, nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi đã có với nhau đẹp hơn một chương trong cuốn tiểu thuyết diễm tình nọ…
Havana cũng giống như một người tình mà cả đời về sau tôi sẽ khó để quên.
Trong hơn 10 năm ngao du, ngang dọc thế giới, tôi đã phải lòng nhiều cung đường, nơi chốn, vùng đất.
Có những nơi khiến tôi phải trở đi trở lại trên dưới chục lần nhưng vẫn không ngừng mê say. Havana là một nơi như thế. Qua bao nhiêu năm, Havana vẫn là thành phố mà tôi đã in hằn trong tâm trí. Nó vừa mê hoặc, quyến rũ, vừa suy tàn, đổ nát.
Ngay cạnh những khách sạn năm sao xa hoa vừa được trùng tu của phố cổ, là dãy nhà chung cư của dân lao động bản địa đang phai nhạt màu sơn, xuống cấp thảm hại từ ô cửa sổ đến ban công trên tầng.
Ngay cạnh các nhà hàng, quán bar, quán cà phê đắt tiền tấp nập khách du lịch vào ra, là những cửa hàng mậu dịch tem phiếu phát gạo, trứng và thịt cho dân bản địa.
Và đối diện ngay bên kia đường thôi, căn nhà đã sụp mất một phần ba vẫn là nơi “an trú” của những hộ gia đình sống ngay bên cạnh phần ban công hay nền nhà đã đổ sập.
Tôi đã yêu thành phố này bằng cả tâm hồn mình, và thành phố này đã luôn bao dung tôi – một con bé hai mươi sáu tuổi lang bạt bất cần bảy năm trước - trở thành người phụ nữ ba mươi ba tuổi, đã bình thản hơn trước những đến và đi của cuộc đời.
Có một thứ mà tôi không bao giờ thay đổi trong những lần đến Havana, như thể thời gian vốn chẳng có nghĩa lý gì.
Đó là những xúc cảm trào dâng đến đỉnh điểm như một cơn sóng thần, bên trong những cái chạm mắt rất khẽ lên kỷ niệm ở từng góc phố.
Đó là những lần nước mắt tự nhiên rơi vì xúc động dưới trời Caribe nắng cháy, khi tôi nhận ra mình yêu thành phố này quay quắt.
Đó là những khi tôi nhắm mắt lại trên con đường vắng lặng đang đổ xuống những vệt đèn vàng, nghe lòng mình trải ra trên những con phố hẹp, tâm hồn mình quyện vào những cây cột cũ kỹ của tòa chung cư trăm tuổi, và trái tim mình chầm chậm tan vào bầu không khí nóng bức của một đêm mùa hè, giữa thành phố nghèo nàn rực rỡ và không bao giờ thôi đẹp đẽ trong tâm khảm tôi.
-Trích sách #NgườiTìnhHavana #ĐinhHằng
--- Hang Dinh ---
• Sách "Người tình Havana" top 1 best seller du ký Tiki từ khi mở bán: http://bit.ly/nguoitinhhavana (giảm 10%)